Địa danh được cấu tạo theo phương thức: Địa hình thiên nhiên (Giồng) + Phương tiện giao thông (Xe).
Theo Việt Cúc, Giồng Xe có chiều dài khoảng 3 km, chiều ngang khoảng 20 m. Thời xưa, nơi đây là một con đường lớn, có nhiều xe ngựa di chuyển nên gọi là Giồng Xe; nhưng đến năm 1969 trở thành nghĩa địa, nay thuộc xã Tân Trung, huyện Gò Công Đông.
Giồng Xe gắn liền với truyện tích dân gian có tên Giồng xe với chợ Mãnh Ma như sau:
Có hai chị em người ở xóm chợ, rủ nhau đi thăm nhà một người bà con ở làng Mỹ Xuyên ( sau sáp nhập vào Tân Niên Trung, nay là xã Tân Trung, huyện Gò Công Đông). Lúc buổi chiều tính trở về nhà. Nhưng thấy trời còn ánh nắng, nên ở nán lại chơi đợi mát dịu sẽ về.
Vì trì hoãn, đến khi ra về thì mặt trời gần chen lặn, hai chị em đi rất vội vã, đường quá xa ngót năm ngàn thước. Lúc về gần đến Giồng Xe, thì trời tối, nhờ có bóng trăng lờ mờ, nên hai người ráng đi thêm một đỗi nữa. Cảm thấy mệt nhọc và chân quá mỏi, hai người đều ngồi xuống nghỉ mệt, mở gói trầu ra nhai.
Kể khoảng đường về nhà còn xa, chốc lát đứng dậy đi, bất giác khi đi, chị em đi lạc lối, lại vào một cái chợ đêm. Thấy đèn đuốc đốt đỏ, thiên hạ xôn xao, cười nói ồn ào, có kẻ lạ và người quen, đều chen chân mua bán.
Hai chị em vui vẻ vào trong, và dạo chơi theo hàng phố cửa hàng bán buôn như chợ Tết, bánh trà rượu, áo khăn đèn hoa, tạp vật không thiếu món chi. Hai chị em cũng mua một ít bánh quà và đồ vật.
Chợ nhóm đến khua, chị em thấy mệt mỏi quá, chợt ngồi xuống góc chợ để nghỉ chân, rồi ngủ luôn hồi nào không hay.
Đến sáng ngày, mặt trời ló mọc sáng trưng, người chị tỉnh dậy trước, thấy đầu mặt nặng nề loáng choáng, mở bừng mắt ra, trông cảnh lạ lùng, mà người em còn nằm mê man, gối đầu trên gò đất nằm giữa đám tranh nát cỏ khô. Chị đánh thức em tỉnh dậy, để chứng kiến một đêm màn trời chiếu đất, mà hai chị em tưởng mình yên ngủ nơi nhà.
Xem lại bên mình chỉ còn cái gói trầu cau, đã thêm vào một mớ đất cục, lẫn lộn với lá cây đồng cỏ dại. Hai chị em nhìn nhau ngượng cười và nhớ lại đêm rồi, chị em đi chợ đêm có mua quà bánh, nên buộc vào gối đây. Rùng mình vội vã bước ra tránh khỏi nơi đây, thế là chị em từ giã xóm mồ hoang cỏ rậm, không còn dám nhìn thấy lần nữa.
Đêm qua ở nơi nhà, chồng con của hai bà tưởng rằng hai bà còn ở chơi nơi nhà bà con, bất ngờ hai chị em đã về rồi, lại đi chợ âm phủ.
Có bài hát này của một ông Đồ Nho, ở Giồng Tháp làm ra thuở ấy được truyền lại:
Giồng Xe đường cái lại qua,
Nghe đâu nhóm chợ Mãnh Ma dị kỳ.
Phố phường hàng quán thiếu chi,
Chen chân mua bán khác gì chợ xuân.
Trong ngoài đèn đuốc sáng trưng,
Người quen gặp gỡ chào mừng hỏi han.
Trà sen rượu đế bày hàng,
Hoa thơm, bánh ngọt, trang hoàng lụa the.
Cơn ám ảnh lúc say mê,
Sống mộng huyễn hoặc như lẽ thế gian.
Gẫm xem thế sự tuần hoàn,
Hư hư thiệt thiệt, mơ màng chiêm bao.
Về sau vì sự đồn đại, thiên hạ phân vân, người thì cho là thật, kẻ gọi là ma ám ảnh. Hàng thức giả luận rằng: Vì hai chị em đi về vội vã lúc chiều tối, khi đến Giồng Xe quá mệt nhọc, lại gặp âm khí nặng nề xâm vào thần kinh, khiến tri giác hai người đều bị hôn mê, rồi phát đi bậy. Đến cái gò có lẽ té xỉu, rồi nằm luôn với một đêm, thần thức bị mê loạn, nên thấy cảnh chợ tết mà mấy bà thường đi như vậy.
Một đêm qua rồi đến sáng, lúc dương khí thạnh, âm khí tan lần, lúc mặt trời lên có khí ấm áp, cho nên họ tỉnh lại khỏi chết và thần thức còn ghi nhớ cảnh mê ấy, thấy đi chợ mà thuật lại chuyện này.
Bình luận